Skip to content

Giới thiệu

Con gái của tôi đang theo học phương pháp này. Vậy chắc chắn là tôi cần tìm hiểu về phương pháp này nhiều hơn mỗi ngày.

Tôi có một tuổi thơ tự do, như những người ở thế hệ tôi, lớn lên ở một vùng quê nhỏ, nghèo nàn, nhưng đó cũng là một điều hạnh phúc, may mắn với tôi.

Hãy để tôi kể cho bạn điều may mắn đó. Nơi tôi lớn lên, không có nhà cao tần, những cánh đồng còn trồng lúa, bò vẫn được thả rong, có một con suối nhỏ chảy cánh nhả tôi không xa. Nhớ năm tôi mới chuyển qua sống ở đó, có lần con suối ngập lên tận nhà, tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi đó, vừa lo sợ, vừa hồ hởi. Nhưng chỉ một lần duy nhất mà thôi, về sau thời tiết cũng không còn khắc nghiệt như vậy nữa.

Khi không đi học, hoặc khi đã dối ngoại là học bài xong rồi, tôi thường chạy xuống suối chơi, mà thực ra tôi bị cấm, vì cả nhà sợ tôi bị chết đuối, cũng phải tôi, có lẽ đều đó giúp tôi còn sống tới bây giờ. Nhưng làm sao mà cấm được trẻ con, trừ khi bạn xích chân chúng lại, nhưững buổi được nghỉ học sớm, tôi qua nhà bạn, nhà bạn tôi thì khác, nó sống dựa vào con suối đó, vậy nên tụi nó được bơi ở đó, được dạy bơi đầy đủ, nhớ có lần tôi qua nhà nó chơi, tắm suối và nhém chết. Cũng may có thằng bạn chạy ra cứu lấy, tôi còn nhớ tên và khuôn mặt của nó, như một sự tri ân riêng trong lòng tôi mà có lẽ nó cũng không biết, tôi còn nhớ tên và nhớ mặt nó. Thật biết ơn bạn.

Hồi đó chúng tôi không có nhà tắm như bây giờ, thậm chí còn không có giếng riêng, tôi thường phải qua giếng nhà bác hàng xóm để tắm, cũng lại là nước, có lần tôi hụt dò, té xuống giếng, giếng đó nước rất dồi dào, nước chảy lên bề mặt và chảy ra thành suối, nên giếng không có thành. Tôi còn nhớ cảm giác lúc bị chìm trong nước, tôi nghe tiếng bọt nước, tiếng của sự tim lặng nữa. Tôi chìm một đoạn thì nổi lên lại. Có lẽ tôi đã may mắn quờ quạng tay chân đúng cách, hoặc do ông bà tổ tiên phù hộ lắm, mà tôi nghi là ông bà phù hộ, cái giếng đó đã có mấy người chết. Không biết đã vớt xương cốt họ lên được chưa nữa, nhưng tôi thì như đã nói, được ông bà độ nên không những trồi lên được, mà lại còn được chị chủ nhà chạy ra kéo tôi lên. Thật không biết phải nói sao cho hết sự may mắn này.

Thực ra mà nói, quê tôi không hoang vu lắm, cũng không hiện đại lắm. Nó là một thị trấn nhỏ, thị trấn mà người ta gần như chả làm cái gì để ăn cả, chúng tôi nằm trên quốc lộ nối giữa Phan Thiết và Đồng Nai, Sài Gòn. Chúng tôi không có trái cây, không có thành thị, chúng tôi bán đồ cho khách qua đường, và trở thành "trung tâm thương mại" cho những người ở vùng xa hơn.

Mãi đến khi lên lớp 8, Tôi vẫn còn đào hố,vọc đất, và tôi thường chơi một mình.

Nhưng tuổi thơ của tôi không có bóng dáng của cha mẹ. Từ khi tôi học lớp 3, cha mẹ đã lên sài gòn làm việc, để tôi ở lại quê với ngoại, Ngoại thương hai em em tôi nhiều, nhưng cũng như những người ở thế hệ trước, sự quan tâm tới tâm lý của chúng tôi là điều không thể đòi hỏi nhiều được. Mọi người đều làm, và anh em chúng tôi tự lớn lên. Tôi là anh cả, và tôi gần như không có hình ảnh cha mẹ, không có những bài học của cuộc đời để mà nhìn, để noi theo mà định hướng cho mình. Tôi lớn lên mà không có sự định hướng nào, tôi mông lung giữa cuộc đời, cô đơn, cô độc và buồn. Tôi luôn đánh giá tuổi thơ của mình là trầm và buồn.

Nhưng tôi luôn biết ơn một tuổi thơ như thế, ba mẹ tôi, bằng hiểu biết của họ ở thời điểm đó, và với những đánh đổi họ phải lựa chọn, thì tin là nếu có lựa chọn khác tốt hơn, họ đã chọn lựa chọn đó. Tôi biết ơn họ, và tôi biết ơn tuổi thơ của mình, vì nó đã giúp tôi trở thành người tôi là ngày hôm nay. Vì sinh ly, tử biệt chưa bao giờ là điều dễ chịu.

Nói ra đây để thấy được rằng, tôi quý trọng những điều tưởng chừng như bất hạnh, thiếu thốn mà hoàn cảnh sống đã đem lại, nó vừa cho tôi một cơ hội để khám phá, để sáng tạo và hình thành nên tính cách đã giúp tôi rất nhiều trong sự nghiệp, cũng như cho tôi một bài học về giá trị của gia đinh, thứ mà mặc dù tôi không có, không hiểu, nhưng là thứ tôi hướng đến.

Tôi mãi suy nghĩ về một nền giáo dục, mà ở đó con người là trung tâm, nơi mà trẻ em thực sự được coi trọng trong mọi mặt, được trao cơ hội để tự mình phát triển, được cung cấp dưỡng chất, được bảo vệ. Và tôi tìm thấy điều đó trong thực hành của phương pháp giáo dục Steiner. Tôi có thể nói rằng, tôi không phải là fan của Anthroposophy, thậm chí tôi không thích Anthroposophy. Giả như Phật giáo phát triển giáo lý thành các ứng dụng cụ thể trong giáo dục, và mở một lĩnh vực mới trong giáo dục, thì tôi biến ơn biết mấy.

Và tôi phải tìm hiểu về phương pháp này nhiều hơn, trong quá trình đó, không thể không có cái nhìn trực diện vào Anthroposophy. Vậy nên blog này được hình thành, với mục đích duy nhất là lưu trữ và góp phần giúp các bạn trên hành trình như tôi đã và đang.

Tôi không bao giờ dám, dù hiện tại hay tương lai, nhận mình là một chuyên gia, hay người có hiểu biết trong lĩnh vực này. Vậy nên mong bạn đừng đặt nhiều kỳ vọng hay mong đợi vào bất cứ gì bạn thấy ở đây, cũng như cố hiểu xem quan điểm của tôi là gì, tôi cũng là một người học, tìm cầu như bạn, và xin bạn hãy nhớ rằng, kể cả tôi, giáo viên ở trường bạn, bạn hoặc chính steiner, chúng ta chỉ là những người bình thường, mọi suy nghĩ của chúng ta đều hình thành từ xã hội, từ môi trường, lịch sử, vậy nên, hãy xây dựng cho bạn một quan điểm riêng, và đừng tin tưởng một cách đơn thuần vào bất cứ gì.

MIT License. 2024-09-11 08:19